Lạy Chúa,

Lặng trước Nhan Thánh Chúa và để cho những cảm xúc ùa về, con thấy lòng mình ngập tràn một nỗi xúc động lạ lùng. Con chỉ biết dâng lên Chúa lời tạ ơn về tất cả những gì Ngài đã làm cho đời con, để hôm nay con gặt được hoa thơm trái ngọt khi trên tay cầm tấm bằng cử nhân thần học.

Con nhớ lại những bước đầu khi bước vào hành trình học tập này: niềm vui khi biết tin mình được trở thành tân sinh viên của Học viện Công giáo Việt Nam, và xen giữa đó là nỗi lo lắng, sợ hãi: Không biết rồi liệu mình có đủ sức học không? Liệu mình có thể đi trọn con đường này không? Và rồi những tháng ngày mệt mỏi, những đêm thức trắng để hoàn thành bài vở, những nỗi áp lực khi chẳng tìm thấy được những ý tưởng viết bài hay những lúc học bài mà chẳng nhớ.... khiến con đôi lần muốn buông xuôi. Chính trong những giây phút khó khăn đó Chúa đã đến, âm thầm mà kiên nhẫn, đặt trong tim con một niềm hy vọng nhỏ nhoi để con đứng dậy nhờ tình yêu thương, chia sẻ, động viên của quý Sơ, gia đình, bạn bè và những người thân yêu.

Chúa biết không, hôm nay thánh lễ tốt nghiệp thật sự đã chạm sâu vào tâm hồn con, con thấy mình như nhân vật chính, là người con bé nhỏ đang được Chúa trao tặng món quà quý giá. Bầu khí linh thiêng, trang nghiêm với những ca khúc tạ ơn trong thánh lễ như nói thay tâm tình của con đối với Chúa: “Tạ ơn Chúa, vì tất cả. Tạ ơn Chúa, vì con đã không đi một mình.” Hai chữ “Tạ ơn!”, nó thật nhỏ bé so với muôn vàn hồng ân Chúa đã tuôn đổ trên cuộc đời con nhưng con chẳng biết nói gì hơn ngoài hai chữ ấy.

Khi nhìn lại chặng đường năm năm miệt mài trên ghế nhà trường, con thấy rõ hơn dấu chỉ tình thương nhiệm mầu của Chúa. Nếu không có Chúa, chắc hẳn con không thể đi hết được hành trình đầy gian nan, thử thách nhưng cũng chan chứa niềm vui này. Chúa chính là Đấng khởi sự và cũng là Đấng hoàn tất mọi sự trong cuộc đời con.

Hôm nay, sự hiện diện của quý Sơ thật đông Chúa ạ, con không ngờ mình lại được yêu thương và quan tâm đến như vậy. Từ chính những điều nhỏ bé ấy, con cảm nghiệm được sự bao bọc của một gia đình thiêng liêng – nơi con tìm thấy sức mạnh, niềm vui trong đời dâng hiến. Con thấy mình được nâng đỡ và khích lệ để tiếp tục cho một hành trình mới. Chúa đã dùng các chị em trong Hội dòng như khí cụ để bày tỏ tình thương dịu dàng của Ngài trên cuộc đời con. Chính tình thương ấy đã biến đổi con, giúp con ngày càng thêm yêu mến, muốn gắn bó mật thiết và dấn thân hơn cho Hội dòng, Tỉnh dòng để đáp lại những kỳ vọng mà quý Sơ đã đặt trên con.

Cũng có một sự nuối tiếc khi lớp con hôm nay không có mặt đầy đủ, con nhớ đến các bạn, những người thật dễ thương, chân thành. Chúng con đã cùng nhau trải qua những ngày căng thẳng của kỳ thi, những giờ làm bài nhóm, ăn chung, nghỉ trưa cùng nhau và cả những phút giây tranh luận, bàn bạc lên chương trình mà không đồng thuận rồi giận hờn nhau, nhờ đó mà chúng con cũng hiểu nhau và gắn bó với nhau hơn. Tình bạn ấy đã làm cho hành trình học tập của con không trở nên khô khan, mà ngập tràn tiếng cười.

Hôm nay, nhiều người chúc mừng con, xen lẫn đó có cả những câu chọc ghẹo như: “Giờ thì đi mục vụ, thoát kiếp ha!”, “Nay học xong thấy mặt giãn hơn rồi đó”  hay “Kiểu này mà dạy sai tín lý nữa thì chịu”. Những lời ấy, vừa vui, vừa dí dỏm, nhưng cũng là lời nhắc nhở con rằng kiến thức mình nhận được hôm nay không chỉ để giữ cho riêng mình, mà là hành trang để phục vụ Hội dòng, Giáo Hội và tha nhân.

Chúa ơi, nói sao nhỉ? Nếu phải diễn tả cảm nghiệm của mình, con thấy hình ảnh hạt lúa sẽ rất giống. Một mình, hạt lúa chẳng thể tự vươn mình lớn lên. Nhưng nhờ có đất ấm, nắng chan hòa, mưa tưới mát và bàn tay người chăm sóc, hạt lúa mới trổ sinh bông hạt. Con cũng vậy, chính Chúa là nguồn sống, nguồn nước và các chị em trong Hội dòng, Tỉnh dòng, cộng đoàn, gia đình, thầy cô, bạn bè là môi trường yêu thương nâng đỡ để con lớn lên trong hành trình ơn gọi và tri thức.

Lạy Chúa, con cảm thấy mình thật nhỏ bé và chẳng xứng đáng, nhưng lại được bao phủ bởi một tình thương quá lớn. Từng bước đi trong đời con đều thấm đẫm dấu ấn tình thương: tình thương của Chúa, tình thương của mọi người.

Chúa ơi, ngày hôm nay khép lại, nhưng dư âm của nó vẫn còn ngân vang trong lòng con như một khúc ca tạ ơn không dứt. Xin cho con luôn biết sống trọn tâm tình tạ ơn, để mỗi ngày con được tiếp tục viết tiếp câu chuyện tình yêu của Chúa trên đời mình. Và xin cho con biết dùng tất cả những gì đã nhận được hôm nay để phục vụ, để dâng hiến, để trở nên chứng nhân cho tình yêu Chúa ở bất cứ nơi nào con được sai đến.

Tạ ơn Chúa, tạ ơn Hội dòng, tạ ơn tất cả những ai đã yêu thương con, để ngày hôm nay trở nên dấu ấn đầy hạnh phúc trong đời con.

“Suốt cuộc đời, tôi xin hát mừng Chúa,

sống bao lâu, nguyện đàn ca kính Chúa Trời !” (Tv 145,2)

Jeanne Francoise Hương Trinh