Bốn năm đã qua… nhưng mỗi lần nhớ lại giây phút linh thiêng ngày tuyên khấn, lòng tôi vẫn rộn vang một nhịp đập đặc biệt – nhịp đập của tình yêu, của ơn gọi, của lời thưa dâng trọn đời mình cho Chúa: “Lạy Chúa, này con đây, Chúa đã gọi con” (1 Sm 3,10).

Ngày hôm ấy, niềm vui hạnh phúc chan hòa khi ước mơ đời dâng hiến thành hiện thực. Trong bối cảnh đại dịch, dẫu vắng bóng gia đình, thân nhân và bạn bè, nhưng tôi đã nhận ra một điều lớn lao: chính tình yêu Chúa và vòng tay Hội Dòng mới là sức mạnh lấp đầy mọi thiếu vắng. Điều cốt lõi không phải là ai đã hiện diện, mà là tôi đã khấn hứa với Chúa, đã thuộc trọn về Ngài.

Tuyên khấn không khép lại một hành trình, nhưng mở ra một lối đi mới – con đường thánh hiến đầy thử thách, có hoa hồng và cũng nhiều gai nhọn. Đã có lúc tôi yếu đuối, chao đảo, nhưng từ nơi sâu thẳm, tôi vẫn tìm thấy nội lực thiêng liêng: đó là sự hiện diện và đồng hành của Chúa. Chính Ngài là sức mạnh, là điểm tựa, là nguồn ủi an và chữa lành mỗi khi bước chân tôi rớm máu.

Hôm nay, kỷ niệm 4 năm Hồng Ân Thánh Hiến, tôi nhận ra rằng:

  • Nội lực ngày hồng phúc ấy vẫn đang âm thầm nuôi dưỡng tôi từng ngày.
  • Chính tình yêu Quan Phòng đã cho tôi can đảm tiến bước trong phó thác.
  • Và lời khấn hứa năm xưa vẫn vang vọng, trở thành động lực để tôi sống trọn vẹn hơn mỗi ngày trong đời thánh hiến.

Xin cho con luôn biết gìn giữ và nuôi dưỡng nội lực của ngày hồng phúc, để mỗi bước đi không chỉ là dấu ấn cá nhân, nhưng còn là chứng từ sống động về một tình yêu trung tín – tình yêu Quan Phòng muôn đời bền vững.        

                                   

           Cù Lao Giêng, 31/08/2025

         Khấn sinh M.Léonard Bảo Ngọc