Cầm trên tay quyển Kinh thánh, con ngẫu nhiên mở đúng trang sách thánh Phaolo mô tả đức tin của tổ phụ Abraham bằng những lời lẽ tuyệt vời: “Nhờ đức tin, ông Abraham đã vâng nghe tiếng Chúa gọi mà ra đi đến một nơi ông sẽ được nhận lãnh làm gia nghiệp, và ông đã ra đi mà không biết mình đi đâu.” (Dt 11,8). Quả vậy, đức tin đã dẫn đưa Abraham đi theo một con đường mâu thuẫn, nhưng ông luôn vâng nghe tiếng Chúa và phó thác trọn vẹn nơi Ngài đến nỗi ra đi mà không cần biết mình đi đâu, chỉ cần biết là đi với Chúa và đi theo Chúa, thế là đủ! Sự ngẫu nhiên khi mở trang sách thánh là niềm vui của con và con quyết định chọn thánh tổ phụ Apraham là mẫu gương của con trong hành trình ơn gọi của con.

Vâng! Chúa đã chuẩn bị cho con cả một hành trình lịch sử đời con để con nhận ra tình yêu của Ngài. Ngài đã thương gọi con bước vào đời sống thánh hiến. Có thể nói được Ngài đã chuẩn bị con từ khi còn trong lòng mẹ, và từng chặng đường trong đời con. Thời gian này con gần kết thúc năm tập II của con, con rất vui mừng và chờ đợi trong hân hoan… ước mong sao con sẽ được cùng Chúa Giêsu kết ước trong Giao ước TÌNH YÊU của con với Ngài.

Như Abraham đã đáp trả lại tiếng gọi của Chúa bằng cách sẵn sàng lên đường, thì con, khi quyết định bước theo cuộc đời dâng hiến, con đã một phần xác tín từ bỏ những gì mà con đã hoạch định và mơ ước. Điều duy nhất là vâng nghe và đi theo Chúa dù phía trước là cả sự ‘mù mịt’ về điều mình sẽ làm và nơi mình sẽ sống. Qua hành trình đức tin của tổ phụ Abraham, con nhận thấy hành trình đức tin của mình còn non nớt và yếu kém. Bởi chăng là ý riêng lấn át ý Chúa hay bởi sự đáp trả đầy thiện chí lúc ban đầu của mình đối với tiếng gọi của Chúa nay bị hao mòn và ‘xuống dốc’?!

Với ước muốn trở thành tu sĩ sống ơn gọi làm men, làm muối cho đời; và là nữ tu nhiệt thành và dấn thân cho sứ mạng“thực hiện kế hoạch Lòng Chúa Thương Xót  trên những người nghèo nhất và bị bỏ rơi nhất”, con cũng muốn bắt chước sự can đảm và mạnh mẽ nơi tổ phụ Abraham khi xưa. Nhưng con biết rằng, không có gì bảo đảm mình sẽ luôn nhiệt thành như ước muốn lúc ban đầu. Những khó khăn sẽ xuất hiện, và đứng trước giông tố cuộc đời, con cảm thấy sự yếu đuối của mình, và sự ích kỷ của bản thân. Con cũng biết rằng, Thiên Chúa vẫn luôn ở bên con ngay cả những lúc gặp khó khăn thử thách. Đó là những lúc mà mọi sự dường như trở thành vô nghĩa và không thể chấp nhận, thì với sức mạnh Chúa ban, con vẫn có thể tiếp bước trong hành trình đức tin, như câu chuyện của Abraham vậy, vì “Ơn Ta đủ cho con” (2Cor 12,9) đó là một sự động viên và là động lực để con vững tin bước tiếp trên con đường mà con chọn đi.

Và rồi đây Chúa cũng sẽ lập giao ước với con để con được sống hạnh phúc và được nên kết hợp trọn vẹn cùng Chúa. Chính tình yêu đi bước trước và cúi xuống của Chúa sẽ giúp con can đảm hơn trên con đường mà con đang đi. Tạ ơn Chúa đã yêu con và gọi con cho chính riêng Ngài. Ước gì đời sống của con sẽ là một hành trình liên lỉ để nên đồng hình đồng dạng với Đấng đã chọn gọi con và con hy vọng sẽ bước theo Chúa với trọn niềm tin yêu phó thác và vâng phục như tổ phụ Abraham đã sống.

 

Marie Phanxica Đinh Thị Hiền

Tập sinh năm II - TD Tây Nguyên