Nhắc đến ngày 8 tháng 9, có lẽ ai cũng sẽ nhớ đây là ngày mà Giáo Hội mừng kính sinh nhật Đức Mẹ. Còn đối với tôi, ngày này còn có ý nghĩa đặc biệt trong cuộc đời tôi. Đó là ngày mà ba chị em lớp S chúng tôi gia nhập Tập Viện, ngày đánh dấu một giai đoạn mới trong hành trình ơn gọi của tôi. Trong giai đoạn này tôi có nhiều thời gian để học tập, để cầu nguyện, liên kết thân tình với Chúa hơn, khám phá ra ơn gọi của mình và để đáp lại lời mời gọi yêu thương của Thiên Chúa.

Cảm giác hồi hộp, nao nao kèm chút lo lắng làm cho tôi khó ngủ vào đêm trước ngày được chính thức gia nhập Tập Viện. Đang trong tâm thế còn một tuần nữa mới tới ngày diễn ra nghi thức, nên khi nghe tin dời lịch sớm hơn, trong tôi có gì đó cảm thấy hụt hẫng và có cảm giác chưa sẵn sàng. Đến ngày tĩnh tâm chuẩn bị tâm hồn cho ngày gia nhập, tôi gặp vấn đề về sức khỏe, cơ thể tôi uể oải, mệt mỏi... Ai cũng lo lắng cho tôi làm sao mà cầu nguyện được, mãi đến giờ cầu nguyện thứ 3 tôi mới có thể đi vào cầu nguyện với Chúa, tâm hồn tôi nhẹ nhàng, bình an hơn.

Bạn quý mến,

Trong những ngày này tôi mong gặp Bạn tha thiết để nói với Bạn về một tình yêu mà tôi được nhận lãnh một cách nhưng không và rồi tôi lại khao khát được đáp trả lại tình yêu ấy một cách mãnh liệt…

“Tình thương chúa đời đời con ca tụng” (Tv 88,2)

Những ngày cuối ở Tập viện trước khi đi thực tập sứ vụ, cũng là lúc tôi nhìn lại bản thân mình sau một chặng đường tìm hiểu về Hội Dòng. Nhìn lại hành trình được đào luyện cũng như tự đào luyện bản thân, tôi xin được chia sẻ đôi dòng tâm tư của mình trước khi tôi được gửi đến cộng đoàn thực tập đời sống nữ tu tông đồ.

Tôi xin mượn lời bài hát Ca Vang Tình Yêu Chúa 2 để gửi gắm tâm tư của tôi lúc này khi nhìn lại một năm ở Tập Viện: Ngàn năm Chúa vẫn thương tôi tựa như mẫu thân. Ngày đêm đưa dẫn trên đường và nâng đỡ con. Làm sao nói hết ân tình Ngài đã thương con, xin một đời hòa khúc tạ ơn để ca vang tình yêu Thiên Chúa.”

Tôi còn nhớ cảm xúc của những ngày đầu tiên bước vào Tập Vịên, trong việc thích nghi với môi trường sống, những bộn bề của việc học hành, vui buồn, chán nản đều có cả… Đôi khi tôi bị cuốn vào công việc của Chúa mà lơ là nội tâm nhưng tôi luôn cầu xin Chúa ban cho tôi lòng khao khát được gặp Chúa và Ngài đã nhận lời tôi. Nhà nguyện là điểm hẹn tình yêu của tôi và Giêsu. Sau một ngày, tôi chỉ mong đến tối để được ở bên Chúa thôi, cả khi tôi chẳng hạnh phúc gì, tôi vô hồn bên người yêu mình, tôi chẳng nói, chẳng bày tỏ, chẳng để cho Ngài thấy vui lòng khi tôi ở bên Ngài nhưng tôi cảm nhận được rằng Ngài vẫn yêu tôi và lòng tôi bình an đến lạ!