Vị Tiền Hô, Thánh Gio-an

Tiếng kêu rừng vắng: “Dọn đàng Chúa đi.”

    Đồng hoang xa, chẳng lối về

Tịnh tâm ẩn dật, tứ bề hanh hao.

 

    Chỉ ăn châu chấu, cào cào

Mật ong thức uống, bước vào nội tâm

     Khoác da thú, mặc thánh ân

Tấm lòng thanh thoát, đức nhân dịu  hiền.

 

Từ hoang địa, gọi khắp miền

Hãy mau sám hối tội khiên phận này

Quanh co uốn lại thẳng ngay

Gò cao san phẳng, lấp đầy hố sâu.

 

Biết khiêm cung, biết cúi đầu

Biết tha thứ, biết bắc cầu ủi an

Biết cho tặng, biết chia san

Gieo Lời Hằng Sống, Lời ban an

bình

Bao nhiêu hờn giận rẻ khinh

Giải hoà, vui sống trong tình nghĩa nhân.

 

Yêu người như Chúa hiến thân

A-ga-pê đẹp, trong ngần huyền siêu

Cao, sâu, dài, rộng... muôn chiều,

Yêu người kính Chúa, giữ điều truyền ban.

 

Tình “cao” hướng thượng cung xanh

Xa gần yêu hết tha nhân trong đời.

Tình “sâu” chẳng chút phai phôi

Ghi tâm khắc cốt khôn vơi đậm đà

Tình “dài” son sắt mặn mà

Triền miên tình “rộng” bao là biển khơi,

 

Tình “trời đất” chỉ một Lời

Tình nơi nơi hết muôn người đệ huynh

Trên cao Chúa được tôn vinh

Dưới trần con cái thanh bình hoan ca.

 

Anna Teresa Thuỳ Linh