Trong cuộc sống của mỗi người chúng ta, chắc hẳn ai cũng có những ước mơ, hoài bão những lý tưởng cao đẹp để hướng tới. Phải chăng, đó là một nơi chốn bình yên, một gia đình hạnh phúc, hay môt tên tuổi sẽ được ghi danh trong xã hội. Thế nhưng, cũng có những người không chỉ dừng lại ở cái lý tưởng đó mà họ còn hướng tới một lý tưởng cao quý hơn, thiêng liêng hơn. Đó là sự hy sinh, dấn thân phục vụ. họ chọn con đường dâng hiến để làm thăng hoa cho những lý tưởng cao đẹp, không chỉ cho chính bản thân họ mà còn cho tất cả mọi người xung quanh họ nữa. Họ như những nốt nhạc góp phần làm nên một bản hòa tấu tuyệt vời của nhân loại. Và tôi, tôi cũng được kêu gọi và góp phần trở nên nốt nhạc trong bản hòa tấu ấy. 

Một bản nhạc được đánh giá hay là khi nó có thể đi vào và chạm vào trái tim của người thưởng thức, làm cho người ta rung động, bị cuốn hút và thả hồn mình trong dòng chảy của từng nốt nhạc. Tôi thích điều đó, tôi muốn những nốt nhạc đời tôi cũng sẽ trở nên một bản nhạc du dương trong kế hoạch yêu thương của Chúa. Như mẹ Tê-rê-sa Cacutta đã nói: “Tôi sẽ là cây bút chì trong tay Chúa để Ngài vẽ lên bức tranh tình yêu của Ngài cho thế giới.” Mẹ muốn mình trở nên một khí cụ nhỏ bé góp phần vào công trình sáng tạo của Chúa và để Chúa điều khiển theo ý muốn của Người. Còn tôi, tôi nghĩ rằng: Đời tôi là những nốt nhạc thiêng, Chúa thêu dệt nên thành khúc ca tuyệt vời. Chính người đã vẽ lên những khung nhạc để sẵn và tôi chính là người điểm lên những nốt nhạc trên khung nhạc đó. 

Nhìn lại với hành trình ơn gọi, tôi hòa mình trong những dấu lặng của bản nhạc, lặng để hồi tâm, cảm nhận và tạ ơn vì chuỗi hồng ân mà Thiên Chúa đã ban cho tôi cách nhưng không. Tôi rưng rưng nước mắt trong nỗi niềm hạnh phúc trào dâng, vì không chỉ là người con của Chúa mà Ngài còn muốn tôi trở nên người nữ tu của Chúa một cách gắn bó hơn để phục vụ Chúa và tha nhân, làm chứng cho Chúa giữa cuộc đời trần thế này. Nhiều lúc tôi cũng hỏi Chúa rằng: “Tại sao Chúa lại gọi con làm nhân chứng cho Ngài trong cuộc trần này, sao Chúa lại gọi con đem Tin Mừng cho người mọi nơi, vì đời con có đáng là chi, có đáng là gì.” Thế mà Chúa vẫn gọi con và Ngài muốn thời gian sẽ trả lời cho con tất cả. 

Đúng như vậy, bản nhạc đó không phải chỉ dừng lại bởi dấu lặng đó, nó được viết lên bởi nhiều nốt nhạc hòa quyện với những cung bậc khác nhau nối tiếp trên khung nhạc. Có lúc trầm, có khi bổng cũng thoát chút êm đềm, nhẹ nhàng và thanh thoát. Tôi nhận thấy nơi đây chính là ngôi nhà thứ hai của tôi, trong đó chất chứa với bao nỗi niềm hạnh phúc, vui tươi, những biến cố hay những va chạm khiến tôi thay đổi và bước đi mỗi ngày trong niềm tin yêu, phó thác vào Chúa quan phòng. 

Hạnh phúc khi chị em không huyết thống nhưng lại trở thành một gia đình, luôn quan tâm, ủi an những lúc tôi đau khổ buồn tủi và mệt mỏi. Chưa hết là đôi bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng, đảm đang của quý Soeurs là những người Dì Chúa gửi tới như những Thiên Thần, bao bọc dưỡng nuôi ơn gọi của tôi mỗi ngày. Cái cảm giác được yêu thương thật tuyệt qua những lời động viên, hỏi thăm và bữa cơm đạm bạc do bàn tay của Dì nấu và dọn ra chờ tôi về cùng ăn sau mỗi buổi học căng thẳng, mệt mỏi. Điều đó đã đánh tan tất cả mọi thứ và tôi lại được nạp thêm năng lượng cho một hành trình mới. 

Đó phải chăng là những nốt nhạc nhẹ nhàng, sâu lắng của một cuộc sống giản đơn, hồn nhiên, hình ảnh của một thiếu nữ đôi mươi, mang trong mình khát vọng bước chân vào khoảng trời dành riêng cho ai muốn theo dấu chân của một người đó là “ Giêsu”. Nỗi niềm đó như tia nắng của bình minh bắt đầu lan tỏa và dọi qua những khe cửa của ngôi nhà nguyện nhỏ bé, ánh lên muôn màu tô điểm thêm cái khung cảnh tĩnh lặng của giờ suy gẫm buổi sáng. Nó sưởi ấm và tiếp thêm sức mạnh cho một ngày mới đầy phấn khởi và vui tươi, tiếp thêm nghị lực cho mọi hoạt động sẽ diễn ra trong không gian và theo thời gian. Tôi cũng được bay bổng, được khen ngợi bởi những thành công tôi đã đạt được qua sự vươn lên và nỗ lực mỗi ngày. 

Nhận trên tay với tấm bằng cử nhân qua bốn năm miệt mài đèn sách và đó là kết quả mà tôi nhận được. tôi lấy làm hãnh diện, niềm vui được dâng trào trong niềm hạnh phúc. Tiếng nhạc trong trẻo, cao trào của những nốt thawg bay bổng mà thanh thoát khiến con người ta bị cuốn hút vào để tận hưởng. Ôi! Nó thật hay làm sao, tôi muốn cứ vẽ miết những nốt thăng đó mãi. Nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng màu hồng, cũng đi trên thảm đỏ trải đầy hoa.

Như bản nhạc đâu thể thiếu những nốt trầm đi xuống, phải có thì bản nhạc mới sâu lắng, êm trôi để đi vào lòng người. hành trình ơn gọi của tôi cũng vậy, thầy Giêsu đã nói: “ Ai muốn theo Ta thì vác thánh giá hằng ngày mà theo Ta”. Đi tu thật không dễ chút nào, tôi phải từ bỏ rất nhiều thứ mà tôi phải chọn lựa, quyết định, bỏ lại những ước mơ, hoài bão, một mối tình giang dở, một tuổi đời đang bước tới thành công của công danh sự nghiệp đẻ bước vào con đường hẹp để theo thầy Giêsu. Biết bao lần tôi đã khóc trong sự buồn tủi, đau khổ như rơi xuống vực sâu, trái tim đau nhói vì bị xúc phạm, bị hiểu lầm và bị lãng quên. 

Trong nỗi cô đơn dường như trống rỗng ấy, không một hiểu được tâm trạng của tôi lúc này. Tôi muốn thoát ra khỏi nỗi kinh hoàng, sợ hãi của màn đêm đang dần bao phủ khắp tâm hồn tôi. Thời gian chuyển giao của hoàng hôn đến màn đêm, thuỷ triều dâng những con sóng xô bồ  ập tới, mỗi lúc một mạnh hơn, xóa đi những khoảnh khắc trên bãi cát, mà chỉ để lại những hòn sỏi đứng trơ trọi trên bãi cát mênh mông, không một dấu chân. Tôi mong thời gian trôi đi thật nhanh để màn đêm biến mất và ánh bình minh sẽ lên ngôi. Bắt đầu mọi thứ tốt đẹp hơn cho ngày mới. 

Thế rồi, thời gian đã làm mờ đi những vết sẹo, tôi bắt đầu cứng rắn hơi và mạnh mẽ, tự tin hơn và trưởng thành hơn sau những lần vấp ngã. Đó cũng là bài học quý giá để tôi làm hành trang bước vào tương lai, để can trường đi theo con đường mà Thầy Giêsu đã mời gọi tôi bước đi. Tôi luôn trân trọng mọi thứ mình đang có và muốn cất lên những nốt nhạc đó để trở thành một bản nhạc du dương của đời tôi trên những phím đàn tuyệt diệu đó.

Khép lại mọi tâm tư, hồi ức của giai đoạn tìm hiểu đời tu trên khung nhạc đâu tiên. Tôi sẽ tiếp tục vẽ lên những nốt nhạc trên những khung nhạc mà Thầy Giêsu đã kẻ sẵn cho tôi trong giai đoạn tiếp theo này. Mặc dù, không biết lúc nào thì Thầy Giêsu sẽ kẻ dấu kết thúc trên khung nhạc đó, tôi vẫn cứ tiếp tục vẽ lên cho đến khi nhìn thấy dấu kẻ đó. Tôi chỉ biết một điều rằng, bản nhạc đời tôi được lấy từ cảm hứng của Thiên Chúa, và Ngài muốn tôi biến những cảm hứng đó thành một kiệt tác trong kế hoạch yêu thương của Chúa.

 

                                                      

Maria Nguyễn Thị Mại

                                                            TD Tây Nguyên - Thỉnh Sinh 2019

CÁC TỈNH DÒNG

Hôm nay ngày 14.09.2023, Giáo hội mừng lễ suy tôn Thánh Giá, cũng là ngày mà Tỉnh dòng Chúa Quan...
          Ngày 08 tháng 09 năm...
Trong niềm vui của ngày lễ Sinh Nhật Đức...
Ơn gọi là một huyền nhiệm phát xuất từ sáng...

THÔNG TIN

4 sơ TD TÂY NGUYÊN được phép đi hành hương nhà Mẹ Portieux đã đến Paris Sr. M. Stephane Vũ Thị...

ƠN GỌI

Ngày 22.07.2023, Tỉnh dòng Chúa Quan Phòng Cần Thơ tổ chức ngày họp mặt ơn gọi dành cho các em...
Từ ngày 15-20/7/2023, Tỉnh Dòng Cù Lao Giêng...
Khóa ơn gọi hè với chủ đề: “SỐNG CÙNG GIÊSU”...
Như mùa hè hàng năm, năm nay chị em trong tu...

HUẤN LUYỆN

 Chuyến đi thực tế tại Giáo xứ Rạch Vọp của chị em chúng tôi là sự sắp xếp đặc biệt của Chúa qua...
Trung tâm bảo trợ xã hội Ân Phúc tọa lạc tại...
“Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan...
  “Những chiến sĩ Loan báo Tin Mừng mang...

SỨ MỆNH

“ Nguyện xin phúc lành trên trời xuống trên các con và trên trường của các con.” (HD. 225) Hôm...
Còn gì? Bạn nhìn thấy tôi mang một thứ...
Tôi gặp em trên đường sứ vụ và không sao...
Phục vụ trong lãnh vực y tế chăm lo sức khỏe...

BÀI VIẾT

 Trong cuộc sống, mỗi người đều có những ước mơ của riêng mình. Tôi cũng thế! Thật vậy, thời...
Con người là một hữu thể trong tương quan. Vì...
  Vô tình gặp một em và em ấy nói với tôi thế...
Thứ sáu ngày 8 tháng 9 năm …. Dừng lại một...