Trải qua một hành trình giao ước thật dài giữa Thiên Chúa và con người, nay đã được hoàn tất nhờ chính Chúa Giêsu Kitô hiến trao cho nhân loại, một Giao Ước Vĩnh Cửu đã mở ra. Hôm nay Chúa cũng mời gọi tôi cùng nhìn lại hành trình dâng hiến để cùng Ngài chuẩn bị cho một bước ngoặc mới, là kết ước cùng Chúa Giêsu, Đấng đã yêu tôi và Chúa đã chọn gọi tôi.
Hôm nay, tôi xin mượn hình ảnh Môsê để nhìn lại hành trình dâng hiến đời mình. Ông Môsê là người luôn khắc khoải tìm Chúa, trăn trở về đời sống đầy đọa của dân mình, ông có một trái tim rộng lớn dành cho Ngài và cho anh em đồng loại. Do vậy Chúa đã nhen nhúm nơi ông ngọn lửa tình yêu Ngài. Ông được trở nên vĩ đại không phải nhờ sức mạnh hay tài năng, nhưng là nhờ ông khiêm tốn lắng nghe và vâng phục tiếng Chúa trong mọi lúc, một lòng với dân là hết lòng với Chúa từ đó ông đã viết nên trang sử vẻ vang cuộc đời mình trong cánh tay và sự soi dẫn của Thiên Chúa.
Nhìn vào Môsê, tôi thấy hình ảnh mình trong đó. Trên con đường theo Chúa, tôi cũng có khoảng thời gian sống vất vưởng và lang thang trong chính sa mạc nội tâm đời mình khi chưa nghe rõ được tiếng Chúa. Nhưng cũng chính nhờ con đường sa mạc hoang vắng mà tôi nhận ra sự cao cả của Thiên Chúa và hân hoan khi được sống thân mật cùng Ngài. Nhờ ơn Ngài và qua cảm nghiệm, tôi nghe Chúa gọi chính tên tôi, Ngài đưa tôi tới gần ngọn lửa đang bốc cháy trong chính bụi gai, Ngài tạo cho tôi một của tim khắc khoải về Ngài, về tôi và nhân loại lầm than. Ngài mời tôi kết ước cùng Ngài trong khi tôi quá nhỏ bé, bất toàn và yếu đuối. Tôi phát hiện ra con đường tôi chọn không phải là vì sức mạnh năng lực nơi mình tạo ra, nhưng là tình yêu của Chúa đã dọn trước cho tôi đi. Vậy nên động lực duy nhất để tôi cất bước theo Ngài là sự “đáp trả tình yêu”, Ngài đã luôn đi bước trước, Ngài đã chết để tôi được sống. Tôi biết, tình yêu của mình dù có trao trả, dâng hiến hết cũng không thể đền đáp cho cân tình yêu mà Ngài đã đổ ra vì tôi, nhưng ít nhất tôi xin được dâng lên Ngài cuộc đời nhỏ bé của mình.
Quay ngược về thời gian tôi chập chững theo sau Chúa, có những điều nó như là chân lý và nguồn động lực để tôi bám sát Chúa, đó là những lời tự hứa to lớn của mình. Tôi đã nói với chính mình, nếu muốn quay đầu thì hãy để đôi chân được nghỉ ngơi và hồi nghĩ lại mục đích ban đầu tôi đặt ra là gì? Vì sao tôi đi? Tôi đã khao khát được chạy ra khỏi vòng tay của gia đình để dùng chính sức mình trở nên đôi cánh che chở những người đau khổ và nghèo nàn, nhưng thời gian là liều thuốc thử, là liều thuốc giúp tôi tỉnh ngộ ra với sức mình chẳng làm được gì nếu không có cánh tay của Ngài nâng tôi lên. Và ơn gọi của Môsê cũng thế, ông đã không sống trong ơn gọi đó bằng chính sức mình nhưng hệ tại ở việc sống gắn bó và kết hiệp với Chúa.
Cảm tạ Chuá đã yêu và chọn, gọi tôi. Nhờ những bước chân đi trước của Chúa… để một ngày kia tôi được diễm phúc trở nên hiền thê của Ngài. Nhưng không vì thế mà tôi nắm chặt niềm vui cho riêng mình, Ngài đã mời gọi tôi hãy để niềm vui đó đi vào trong cuộc sống, đi vào tha nhân. Hãy rải niềm vui đó trên mọi nẻo con đi qua chính đời sống cầu nguyện trải dài suốt đời con, vì tình yêu của Ta thúc bách con ra đi.
Marie Philip Neerri Vũ Thị Vân Thủy
Tập sinh năm II - TD Tây Nguyên