Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể. Thứ Năm Tuần Thánh mở ra những giờ phút linh thiêng và sâu lắng của hành trình cứu độ. Trong bầu khí trầm lắng của buổi chiều hôm ấy, Chúa Giêsu cùng các môn đệ dùng bữa Tiệc Ly cuối cùng trước cuộc Thương Khó. Bữa tiệc ấy không đơn thuần là một bữa ăn chia tay : nó chất chứa những lời trăn trối đồng thời một giao ước mới được lập ra, một tình yêu trao ban, và một bài học khiêm nhường khắc sâu vào lòng mỗi người chúng con.
Giữa các môn đệ còn đầy những mơ mộng về một vương quốc trần thế, Chúa Giêsu – là Thầy và là Chúa – đã đứng lên, cởi áo ngoài, lấy khăn thắt lưng, rồi cúi xuống rửa chân cho từng người trong họ. Một hành động quá đỗi bất ngờ, đến nỗi Phêrô phải thốt lên : “Thưa Thầy ! Thầy mà lại rửa chân cho con sao ?” (Ga 13,6). Việc rửa chân vốn là việc của người đầy tớ dành cho chủ. Thế mà giờ đây, chính Thiên Chúa làm người lại quỳ gối trước con người. Hành động ấy không chỉ là một cử chỉ yêu thương, mà còn là một bài học sống động về sự phục vụ, về tình yêu khiêm hạ tự hủy cho người anh chị em của mình.
Chúa Giêsu không chỉ rửa chân, Người còn truyền dạy : “Anh em cũng phải rửa chân cho nhau.” Ngài mời gọi chúng ta bước theo con đường của Người – con đường không quyền lực, không cao sang, mà là con đường cúi mình, trao ban và phục vụ. Tình yêu đích thực không nằm trong lời nói, nhưng thể hiện qua hành động. Và hành động yêu thương tột đỉnh của Người sẽ được thể hiện trọn vẹn khi chính thân mình và Máu Người trở nên của ăn nuôi sống nhân loại nơi Bí tích Thánh Thể.
Mùa chay là thời gian thuận tiện để con đón nhận ân sủng của Chúa và nhờ đó thay đổi chính mình. Đây là thời gian con cầu nguyện nhiều hơn để giữ mối tương quan với Chúa, sám hối và nhìn lại bản thân mình. Từ đó sống tha thứ, yêu thương và quan tâm đến người có hoàn cảnh khó khăn.
Đầu tiên để sống tâm tình mùa Chay, con chọn cách cầu nguyện với Chúa nhiều hơn, đi vào thinh lặng của tâm hồn và khám phá tình yêu mà Thiên Chúa ban. Mỗi ngày để lòng mình lắng đọng, dành thời gian cho Chúa nhiều hơn so với ngày bình thường, nhiều khi con chẳng biết nói gì nhưng con cảm thấy lòng mình bình an. Cũng khung cảnh ấy, ngôi nhà nguyện ấy, đôi lúc mắt con chẳng hướng nhìn lên Chúa, con để hồn mình đi vào trong giấc mộng hoặc đi du lịch bốn phương với những lo lắng sầu muộn. Từ những bất xứng đó con nhận ra những yếu đuối. Chúa đến với con để yêu thương tha thứ, chấp nhận sự chối từ, sự phỉ báng để con được sống trong sự che chở bao dung, cuối cùng Chúa đã chết để con được sống. Tình yêu ấy thôi thúc con bước đi theo Chúa trên con đường yêu thương phục vụ cách mãnh liệt hơn.
Có những đoạn đường, người ta cứ tưởng mình đã chọn xong rồi. Tim cũng có vẻ yên, chân cũng định hướng được lối. Vậy mà chỉ một cơn gió lạ, một nhành hoa rơi nhẹ bên vệ cỏ, cũng đủ làm lòng chao đảo. Cũng đủ khiến người đang đi phải khựng lại, ngó quanh, rồi tự hỏi: “Liệu đây đã là con đường đúng chưa?”
Có người đã từng nghĩ rằng mình đang bước đi trên con đường dành riêng cho mình – không dễ dàng, không trải đầy hoa, nhưng lòng họ thấy ấm, thấy đủ. Cho đến khi một điều gì đó khác đi ngang qua… không ồn ào, không gào thét, chỉ là một cảm xúc rất thật, khiến lòng chùng xuống, rồi xao xuyến. Họ quay đầu. Không phải vì hết yêu quý con đường cũ, mà vì thấy con đường mới cũng có gì đó rất gần, rất gọi.
Mà con người lạ lắm, khi lòng còn thương, còn nhớ, lại cứ hay nghiêng ngó, đắn đo. Cứ sợ mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó phía sau, hay là... phía trước? Lựa chọn nào cũng có cái giá của nó, và cũng có khi, chẳng có lựa chọn nào là hoàn hảo cả. Chỉ là, ta có đủ can đảm để đi đến cùng, và có đủ bao dung để tha thứ cho chính mình nếu lỡ có lúc quay đầu.
Người ta nói sống là phải biết nghĩ cho mình – đúng thôi. Nhưng “nghĩ cho mình” không phải là để chiều lòng những rung động chốc lát, mà là biết lặng lại, nghe cho rõ lòng mình thực sự cần gì. Không phải hôm nay cần, mà là cả đoạn đời sau đó... có cần?
Lựa chọn đúng không hẳn sẽ mang lại niềm vui liền. Có khi phải đi xa thật xa, mới thấy được mình đã đúng. Nhưng dù sao, chọn rồi thì hãy bước cho vững. Đừng mang theo hối tiếc. Và nếu chưa chọn được, thì thôi, cứ bình yên mà đứng lại một chút. Nhìn trời, nghe gió, rồi nghe cả lòng mình. Bởi những gì là của ta, sẽ chẳng dễ trôi tuột mất đâu. Nó chỉ đang chờ ta đủ lặng để nhận ra thôi.
Lạy Chúa, Nếu ai đó đang đứng giữa hai ngả đường mà chưa biết đi đâu, xin cho họ chút bình an trong lòng. Chút ánh sáng nơi trí óc. Và một trái tim đủ lớn để không chỉ lắng nghe cảm xúc, mà còn nhận ra tiếng gọi của Ngài trong từng lựa chọn. Nếu phải rẽ lối, xin cho họ bước đi trong an nhiên, dù phía trước là thinh lặng hay giông gió. Nếu phải dừng lại, xin cho họ không thấy mình thua cuộc, mà hiểu rằng đôi khi, đứng lại cũng là một cách để trưởng thành. Amen.
Maria Sương Mai CQP CT
Chẳng phải đâu nha, Chúa ơi…
Chẳng phải vì con không thích đi chơi, gặp bạn bè tám chuyện tào lao hay tụ họp tám xuyên lục địa. Cũng chẳng phải vì con là người nghiêm túc đâu, hay khép nép im lìm suốt ngày thinh lặng Chỉ là… sâu thật sâu trong trái tim con, có một nơi nhỏ xíu mà Ngài luôn ở đó – một nơi bình yên dịu dàng, ngọt lịm như viên kẹo đường, êm như cơn gió nhẹ chiều hè. Mà cái cảm giác đó, lạ lắm Chúa ơi, con tìm hoài ngoài kia không có.
Chẳng phải vì con không thích lướt Facebook, xem TikTok, hay cười ngặt nghẽo với những trend nhảm nhí. Thật ra con cũng biết mấy cái đó vui lắm á! Nhưng mà… khi có Ngài trong ngày sống, tự nhiên lòng con thấy đủ rồi, vui rồi, chẳng cần tìm chi thêm nữa.
Người ta nói mơ lớn thì phải to tát, hoành tráng… nhưng ước mơ của con nhỏ xíu thôi, mà đậm đà như ly trà nóng mùa đông. Con chỉ mong được yêu Chúa thật nhiều, dù con vụng về như đứa bé tập viết chữ đầu tiên. Ước mơ của con bền hơn cả keo 502 dán bàn học đó nha!
Con mong có thể chữa lành những vết đau âm thầm trong tim người khác, nhẹ nhàng như mẹ thổi phù cái vết xước trên gối đứa trẻ. Con ôm ấp một tình yêu thật to… trong một tâm hồn vẫn còn bé tí hin của con thôi.
Chúa ơi…Con nhỏ bé lắm, giữa thế giới bao la như đại dương. Nhưng nè… con mang đến cho Chúa cả sự nhỏ bé ấy, cả những yếu đuối, vụng về, lóng ngóng của con nữa.
Đệ tử - TD. Cần Thơ
Vào một buổi chiều đẹp trời, tôi và quý sơ chuẩn bị cho một chuyến đi đầy ý nghĩa – chuyến đi thăm viếng những người cao tuổi có hoàn cảnh khó khăn. Đây là một cơ hội để tôi được trải nghiệm và mở lòng mình ra để đến với mọi người. Trong mùa Chay, Giáo hội mời gọi chúng ta nhận thức rõ ràng hơn về sự mỏng manh của cuộc sống này, thì việc thăm viếng những người bệnh tật, nghèo khổ hoặc đơn côi, những người không có cơ hội hưởng niềm vui như chúng ta, sẽ giúp ta nhận ra sự “giàu có” trong sự đơn giản. Đôi khi, việc thăm viếng không chỉ đơn thuần là trao ban về mặt vật chất, mà còn là sự chia sẻ tình cảm, động viên tinh thần cho những người gặp khó khăn. Mỗi lời thăm hỏi, một nụ cười, mỗi cử chỉ ân cần đều mang lại niềm vui lớn lao và sự an ủi cho người nhận.
Page 1 of 29