Chương 1: Bệnh kiêu ngạo (3/6)

Nhận ra sự thật con người mình và nguồn gốc của mình

 Trích sách Bảy căn bệnh thiêng liêng, Sept maladies spirituelles, Sơ Catherine Aubin.

Lạy Chúa, xin dạy cho con biết: đời sống con chung cuộc thế nào,ngày tháng con đếm được mấy mươi, để hiểu rằng kiếp phù du là thế (Tv 38, 5).

Người kiêu ngạo không biết mình, họ nghĩ họ là họ, nhưng không phải. Khiêm tốn là có một cái nhìn thật về mình, dù (và với) các khả năng, các ơn và các phẩm chất được công nhận của mình. Đó là nhận biết các ơn thể lý hay thiêng liêng là những ơn mà chúng ta chỉ là người được ký gởi, người quản lý hay người mắc nợ. Qua đó, Chúa Kitô giải thích cho chúng ta, chúng ta chỉ làm bổn phận của mình, chúng ta chỉ là “người tôi tớ” bình thường hay vô dụng (Lc17, 10). Vấn đề không phải xem đây là đánh giá thấp hay không thấp các giá trị của chúng ta, nhưng là học để đặt mình vào đúng chỗ của mình dưới cái nhìn của Đấng đã cứu và đã soi sáng chúng ta. Đó chỉ là phần chúng ta với tất cả giá trị và ơn đã được ban cho chúng ta. Ở trong sự thật khiêm nhường này sẽ dạy, để chúng ta không đi vào con đường phù phiếm, danh vọng hảo, nịnh hót, ảo tưởng, nghĩ mình ở trên cao hay dưới thấp. Người khiêm tốn biết mình có khả năng tốt cũng như xấu. Đó là lý do vì sao chung chung đức khiêm tốn giúp con người nhận biết các giới hạn, các yếu kém, sự bất lực và thiếu hiểu biết của mình. Đây là một trong các định nghĩa cơ bản của các giáo phụ: “Một người biết được điểm yếu của mình là họ đã chạm đến sự toàn hảo của đức khiêm nhường.”

Khiêm tốn: Chúa ở trong chúng ta

Giữa anh em với nhau, anh em hãy có những tâm tình như chính Đức Kitô Giêsu.

Chương 1: Bệnh kiêu ngạo (2/6)

 Khiêm tốn để đứng thẳng 

Trích sách Bảy căn bệnh thiêng liêng, Sept maladies spirituelles, Sơ Catherine Aubin. 

Hỡi con người, hãy đứng cho vững, Ta sắp nói với ngươi đây (Ed 2, 1).

Một cách nào đó, khiêm tốn là bước vào cuộc chiến cự lại nọc độc biếng nhác hay buồn bã. Đó cũng là nhận biết chính mình và nhận ra chính mình trong tính “tham ăn, hà tiện, dâm dục” của mình, cự lại với sự giúp đỡ của Chúa. Khiêm tốn là biết một cách sâu sắc mình sẽ bị oằn xuống vì một trong các bệnh này, nhưng được nâng dậy nhờ một cử chỉ, một cú chạm của Chúa Kitô và ánh sáng của Ngài. khiêm tốn không có nghĩa là ở trên hay ở dưới tất cả, ngược với lời giảng dạy của các Giáo phụ, nhưng là tìm vị trí trung dung, vượt lên các cám dỗ để tiếp tục vui vẻ tiến bước về đàng trước.

Khiêm tốn là hành vi đơn giản của nhà tiên tri xin vua Naaman người Syria, xuống tắm dưới dòng sông Jordania bảy lần để được lành (2 R 5, 10-16). Nhà vua thất vọng vì nghĩ mình sẽ bị đòi hỏi một cái gì khó khăn hơn, ông không tin chỉ cần xuống nhúng nước dưới dòng nước này là lành; dù vậy ông cũng nghe lời và được chữa lành. Cũng thế, đức khiêm tốn đòi hỏi chúng ta đơn sơ trong tương quan với chính mình và với người khác. Thường thường chúng ta thích nịnh hót, thích cái gì sáng chói, thích cái gì gây ảo tưởng. Đó là các mục đồng ở Bêlem, những người đầu tiên tin vào Chúa Cứu Thế sinh ra đời (Lc 2, 15-17). Các mục đồng đến đó, nhận biết Chúa, ra về lòng hân hoan. Đôi khi khiêm tốn đòi hỏi chúng ta làm những điều đơn sơ, cởi mở và không hậu ý. Khiêm tốn mềm dẻo, thích ứng với thực tế không chờ đợi, không đòi hỏi, không giả định. Chúng ta cần được khiêm tốn hay cần những người khiêm tốn thu hút (Jean Vanier), vì các tấm gương này sẽ làm cho chúng ta mong muốn được khiêm tốn.

Keo kiệt và ý nghĩa cuộc sống

Trích sách Bảy căn bệnh thiêng liêng, Sơ Catherine Aubin. Nhà xuất bản: Salvator – Novalis, 2019

Như người kẻ trộm, xin Chúa thương xót cho ác tâm của con và xin nhớ đến con!

Cuộc sống không tùy thuộc vào của cải (Lc 12, 15).

Hai lời chứng

Kẻ trộm!

“Buộc phải” không bám dính

Ba lần, chị tôi bị mất nữ trang và tất cả những gì quý báu, ban đêm kẻ trộm vào lấy, cả chị và cả gia đình không ai biết. Lần thứ ba chị tôi tuyên bố theo kiểu không còn bám dính: “Bây giờ kẻ trộm có thể trở lại, tôi chẳng còn gì quý giá để chúng lấy.” Chị xem giai đoạn bực mình này là một kinh nghiệm thiêng liêng. Một mặt chị không nghĩ đến nó nữa, không còn muốn giữ cái gì khác; một mặt, chị nói, trong mồ chị cũng không mang tất cả nữ trang này đi theo. Tôi thường nghe chị nói, chuyện này làm chị cảm thấy nhẹ nhõm, thư thái, thậm chí còn giải thoát cho chị.

Nỗi buồn và lưỡng diện tính của nó

Trích sách Bảy căn bệnh thiêng liêng, Sơ Catherine Aubin. Nhà xuất bản: Salvator – Novalis, 2019

Xin mở cho con vào, kẻo con lạc lối, con xa cách và tiêu vong!

Nỗi buồn và lưỡng diện tính của nó

Khóc vì mừng… và ăn năn

1. Nỗi buồn theo ý Chúa: một nỗi buồn bổ ích và giải thoát

U buồn là một cảm xúc mà ai ai cũng biết và thường không nhiều thì ít đã từng trải nghiệm; nỗi buồn có thể sâu lắng hoặc thoáng qua, nó có thể khiến chúng ta nấc nghẹn vì khổ não hoặc khóc oà trong vui sướng. Nỗi buồn này – mà các Giáo phụ gọi là “căn bệnh” – có hai mặt. Chẳng hạn nó thiết thực trong thời gian tang tóc, nhưng lại trở thành chướng-ngại-sống nếu nó dẫn chúng ta đến tình trạng trầm cảm. Tiếng khóc và nước mắt là những đặc trưng của buồn khổ được biểu lộ ra bên ngoài, qua thân xác một cách thấy rõ, những gì phấn khích tâm hồn và nội tâm: niềm vui được Chúa viếng thăm hay đau khổ do trống vắng và thiếu hụt.

Trong chương này, chúng ta sẽ dừng lại ở ý nghĩa của nước mắt như là dấu chỉ của những nỗi buồn muôn mặt trong cuộc sống con người, nhưng đồng thời chúng cũng mang lại phương thuốc hữu hiệu và một hình thức nào đó để nhận biết chính mình, nhận biết Thiên Chúa. Chúng ta sẽ đi một con đường khác để điều trị căn bệnh buồn bằng cách học hỏi tầm quan trọng của những giọt nước mắt các nhân vật trong Kinh Thánh, những người đã khóc thật nhiều mà không bị căn bệnh tâm linh này tác hại. Bởi “căn-bệnh-buồn” không chỉ đưa tới chỗ rơi lệ hay không; mà còn là sâu mọt gặm nhấm tâm can và là bóng tối nội tâm làm tiêu tan sinh lực, như cách diễn tả của các Giáo phụ. Để bắt đầu con đường đẫm nước mắt này, chúng ta sẽ theo bước các nhân vật trong Kinh Thánh và các thánh. Phản ứng của các ngài hữu ích cho chúng ta hơn là một bài diễn văn đầy nước mắt và tràn đầy u buồn.

Nỗi buồn của ông A-đam

Thiên Chúa của tôi, tôi tìm kiếm Ngài trong nước mắt.

Với câu hỏi của Đức Chúa: “A-đam, ngươi đang ở đâu?” (St 3, 9) sách Sáng Thế không chỉ nói về sự xấu hổ của ông A-đam và bà E-và đang “lẩn trốn Đức Chúa giữa những cây cối trong vườn” (St 3, 8) cũng không luận bàn về những giọt nước mắt của họ. Trong chủ nhật thứ nhất Mùa Chay, phụng vụ Byzantine cử hành nghi thức “địa đàng bị mất” khởi đầu bằng tưởng niệm con người bị đuổi khỏi vườn địa đàng. Lời ca nhập lễ vọng lên:

Thuở xưa A-đam ngồi ôm mặt khóc trước cửa địa đàng, ông kêu lên: “Lạy Thiên Chúa nhân từ, xin thương xót con, kẻ tội lỗi khốn cùng.” Adam than van rên xiết thật to, và tiếng nức nở của ông vọng tràn sa mạc mênh mông, bởi tâm hồn ông bị dằn xé khi nghĩ rằng: Tôi đã xúc phạm đến Thiên Chúa mà tôi yêu kính.

Ông không quá tiếc nuối địa đàng cùng vẽ mỹ miều của nó cho bằng hối hận vì đã đánh mất tình yêu của Thiên Chúa, Đấng không ngưng nghỉ lôi cuốn mọi tâm hồn về với Người.

Được giáo dục trong truyền thống phụng vụ Byzantine, Thánh Silouane thành Athos, một tu sĩ người Nga, gợi lại âm hưởng của lời ca này trong đoản khúc:

A-đam khóc, bởi do tội lỗi của ông mà tất cả đã mất an bình và yêu thương. Nỗi đau buồn của ông bao la như biển cả, và chỉ tâm hồn của những ai nhận biết Thiên Chúa và thấu hiểu lòng Chúa yêu thương chúng ta dường nào mới thấm thía được nỗi buồn này. Cả tôi nữa, tôi cũng khóc với A-đam: “Chúa ơi, con khao khát Chúa và con tìm kiếm Người trong nước mắt. Làm sao con có thể chẳng kiếm tìm Người? Người đã cho con biết Người bởi Chúa Thánh Thần, và sự nhận biết thiêng liêng này thôi thúc hồn con nức nở tìm Người.”

Nước mắt của A-đam chính là nước mắt của chúng ta một khi chúng ta đánh mất sự Dịu Dàng, niềm An Ủi và Bàn tay của Đấng dìu dắt và nâng đỡ chúng ta.

Giọt lệ ăn năn: Những giọt nước mắt của Thánh Đa Minh

Lòng thương xót của Ta! Những kẻ có tội sẽ trở nên như thế nào!

Biếng nhác: một thái trạng uể oải nặng nhọc, chán nản vô vị

Trích sách Bảy căn bệnh thiêng liêng, Sơ Catherine Aubin. Nhà xuất bản: Salvator – Novalis, 2019

Chúa cho con làm người thừa kế, còn con, con từ bỏ gia sản của con và làm tiêu tan cơ nghiệp.

Biếng nhác: một thái trạng uể oải nặng nhọc, chán nản vô vị

“Đừng tìm được giải thoát bằng cách lánh xa căn nhà của người giải thoát mình!”

1. Một chán ngán tai hại, một thiếu vắng ý vị sống

Đây là căn bệnh không chừa một ai. Các độc giả thân mến, quý vị đã biết và có ngày quý vị sẽ hiểu căn biếng nhác thiêng liêng, một căn bệnh rắc rối và phức tạp mà chúng tôi sắp mô tả sau đây. Căn bệnh này ngấm ngầm và bất ngờ len lỏi vào tất cả ngóc ngách của bản thể.