Thông thường khi phân công đem Mình Thánh Chúa cho người già, người bệnh, tôi cũng có tí tuổi lại không có sức khỏe nhiều, nên được ưu tiên đi khu chợ (Khu 2) vì gần, đường đi dễ hơn các khu vực khác.
Hôm nay có người khu chợ muốn xưng tội nên tôi đổi qua Khu 3.
Các chị tháp tùng và chị em trong cộng đoàn nói cho tôi biết đem Mình Thánh Chúa cho người bệnh khu này sẽ gặp một bà cụ với hoàn cảnh đáng thương.
Nơi chúng tôi đến là một gia đình chồng có đạo vợ là người lương, nhà họ tọa lạc trên khu đất rộng rãi có hàng rào bảo vệ, sân có mái tôn che, căn nhà mới xây rất đẹp và sang trọng, chính diện là phòng khách rộng rãi với bộ bàn ghế bằng gỗ thật lớn, nhưng chúng tôi không được tiếp đón ở phòng khách. Cô chủ nhà cũng là con dâu của bà chỉ chỗ bà nằm cho chúng tôi.
Đó là một bà lão khoảng trên 80. Bà được người nhà quây cho một góc sân phía tay phải, kê một chiếc giừờng 1m6 với mền gối. Bà nằm đó và khi nghe nói chúng tôi đem Mình Thánh Chúa cho bà thì bà năn nỉ:
Bố ơi! Người ta bảo tình yêu của cha mẹ, dẫu thân xác có tan thành tro bụi thì vẫn còn đấy, lẩn khuất đâu đó trong gió, trong nắng, trong từng nhịp thở của cuộc đời. Con đã đọc điều ấy trong cuốn Bố con cá gai của nhà văn Hàn Quốc Cho Chang In “ một người cha tuy họ đã lìa bỏ thế giới này rồi thế nhưng tình yêu của họ dành cho con cái mình sẽ vẫn còn đó”. Và con – đứa con bé bỏng năm nào của Bố – đã thấy lòng mình se lại. Thế mà, đã gần năm năm rồi kể từ ngày Bố lặng lẽ đi xa, con vẫn chẳng một lần gặp lại Bố, dù chỉ trong giấc mộng mỏng manh. Hẳn là ở nơi xa ấy, Bố vẫn thương con.
Mỗi ngày, con vẫn đọc kinh cho Bố, vẫn tham dự Thánh lễ, vẫn cố làm vài điều thiện để “chuyển khoản” chút ân sủng cho linh hồn Bố – như người ta bỏ ống tiết kiệm vậy. Con tin Chúa nhìn thấy hết: những giọt nước mắt, những lời cầu nhỏ nhoi, và cả lòng khao khát của một đứa con muốn gửi chút yêu thương qua cõi vô hình.
Trong 365 ngày của một năm, Giáo Hội có một ngày đặc biệt gọi là Khánh Nhật Truyền Giáo. Nói một cách dễ hiểu, đây là ngày mà Chúa nhắc chúng ta nhớ lại bổn phận làm người Kitô hữu — tức là không giữ riêng Tin Mừng trong túi áo, mà phải đem ra chia sẻ.
“Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo.” (Mc 16,15)
Tôi đã không kìm được nước mắt khi lần đầu tiên đặt chân đến Béfey… Đó là một khoảnh khắc vỡ òa – một xúc cảm trào dâng, gần như thiêng liêng, tựa như lần đầu tôi bước chân đến Portieux – ngôi Nhà Mẹ thân yêu của Hội Dòng tại Pháp. Một cảm giác mà ngôn từ không thể diễn tả trọn vẹn, chỉ có thể cảm nhận bằng tất cả rung động của trái tim. Tôi đã thực sự chạm đến một mảnh đất thiêng – nơi chứa đựng dấu ấn lịch sử huy hoàng của Hội Dòng mà tôi đã gắn bó suốt hơn hai phần ba cuộc đời trong ơn gọi nữ tu Dòng Chúa Quan Phòng.
Đó là lần đầu tiên, tôi được hiện diện nơi những địa danh vốn chỉ hiện ra qua các trang sách sử, hay lời kể của các bậc tiền bối – những con người đi trước, đã khắc ghi lịch sử bằng chính cuộc đời tận hiến của họ. Mỗi bước chân tôi đi, như đang lật mở từng trang sử sống động của Hội Dòng. Tôi nhớ đến Cha Gioan Martino Moye – Đấng Sáng Lập, và Chị Marguerite Lecomte – người Chị Cả tiên khởi, người đã gieo vào tâm hồn tôi hạt giống của ơn gọi nữ tu Chúa Quan Phòng ngay từ những ngày đầu bước chân vào TậpViện. Các ngài không chỉ là những nhân vật lịch sử – mà còn là nguồn cảm hứng sống động, hiện diện sâu đậm trong hành trình đức tin và đời sống thiêng liêng của tôi.
Tận đáy lòng, tôi dâng lên Thiên Chúa lời tạ ơn chân thành vì hồng ân lớn lao được trở về với cội nguồn, được đào sâu và tái khám phá căn tính của một nữ tu Chúa Quan Phòng. Những ngày tháng học hỏi và chia sẻ cùng Cha Jean Paul Lamy, Soeur Anny Deustch – Bề Trên Tổng Quyền nhánh Saint Jean de Bassel, Soeur Monique Gugenberger, Bề Trên Tổng Quyền nhánh Ribeauville– không chỉ là thời gian học tập, mà còn là hành trình trở về nội tâm bằng việc phân định, trở về với tinh thần nguyên thủy của Hội Dòng.
Chúng tôi được mời gọi nhìn lại chính hành trình ơn gọi của mình, để sống trọn vẹn hơn vai trò người đồng hành, người gieo hạt, người chị trong sứ mạng huấn luyện và nâng đỡ các ơn gọi trẻ. Qua những cuộc trao đổi chân thành với chị em trong Hội Dòng và các cộng đoàn quốc tế, tôi cảm nhận một bầu khí hiệp thông sâu sa – nơi mọi khác biệt về ngôn ngữ hay văn hóa đều tan biến, chỉ còn lại tình huynh đệ, sự nâng đỡ, và cùng nhau hướng về sứ mạng chung.
Đặc biệt, những giờ học Thánh Vịnh cùng Soeur Elizabeth – một nữ tu cao niên đã bước vào tuổi 86, thuộc nhánh Portieux, với kiến thức Kinh Thánh uyên thâm và một trái tim bừng cháy tình yêu Lời Chúa – đã để lại trong tôi dấu ấn không thể phai mờ. Những bài giảng sâu sắc của sơ không chỉ dạy tôi hiểu hơn về Thánh Vịnh, mà còn đánh thức trong tôi một ước vọng: để Lời Chúa và Thánh Vịnh thấm nhuần vào từng nhịp sống thường ngày, để từng phút giây tôi sống trở thành một lời kinh sống động, dâng trọn lên Thiên Chúa bằng tất cả con người mình.
Trải nghiệm quý báu này như đưa tôi trở về với nguồn cội – trở về với lịch sử Hội Dòng, nơi tôi được sinh ra trong ơn gọi, được dưỡng nuôi bằng tình yêu và linh đạo Chúa Quan Phòng. Tôi nhận ra mình không chỉ đang đứng trên một mảnh đất lịch sử, mà còn đang được mời gọi để sống tiếp trang sử ấy, bằng chính đời sống dấn thân hôm nay.
Tôi cúi đầu tạ ơn Thiên Chúa, tri ân các Đấng Bề Trên và Hội Dòng Chúa Quan Phòng, vì tình yêu bao la đã chọn gọi tôi sống đời tận hiến. Tôi nguyện tiếp tục sống và làm chứng cho bốn nhân đức nền tảng– theo gương Cha Gioan Martino Moye, người Cha kính yêu, người đã thắp lên ngọn lửa mà hôm nay mà tôi và chị em đang tiếp tục gìn giữ và thắp sáng nơi mình ngang qua việc họa lại bức chân dung người nữ tu Dòng Chúa Quan Phòng: đơn sơ, khó nghèo, bác ái và phó thác.
Portieux, 09.10.2025
Nữ tu Maria Huỳnh Thị Thu Sương,SPP
Tỉnh Dòng Cù Lao Giêng
Mỗi mùa Trung thu về, vầng trăng tròn sáng tỏ lại gợi cho tôi nhiều ký ức tuổi thơ. Ngày ấy, tôi cũng háo hức như bao bạn nhỏ khác, mong chờ ba mẹ mua cho chiếc lồng đèn lung linh sắc màu. Đêm rằm, cả gia đình quây quần: mẹ cắt bánh Trung thu, Ba pha bình trà nóng, còn tôi thì say sưa tận hưởng niềm vui ấm áp trong vòng tay thương yêu ấy!
Thời gian trôi qua, tôi đã bước vào hành trình dâng hiến, xa gia đình thân yêu để theo tiếng gọi của Chúa. Từ đó, những đêm Trung thu tôi không còn ngồi bên Ba Mẹ nữa, nhưng tôi lại tìm thấy một gia đình khác đó là Cộng Đoàn. Ở đó, tôi có các chị em cùng chung lý tưởng, cùng chia sẻ niềm vui, cùng nhau sống yêu thương. Giờ đây, khi nhìn các em nhỏ tung tăng rước đèn, lòng tôi chợt bồi hồi nhớ lại chính tuổi thơ của mình. Vầng trăng tròn như nhắc tôi rằng: đời dâng hiến cũng phải trọn vẹn như trăng rằm: âm thầm, đơn sơ nhưng tỏa sáng và đem lại niềm vui cho người khác.
M.Philippe Thúy Anh
Khấn Sinh TD.CLG
Tôi được các chị hội viên Legio hướng dẫn đem Mình Thánh Chúa cho một bà lão trên 80 tuổi, già yếu. Bà đang sống với gia đình người con trai, anh có vợ người lương.
Lần đầu khi tôi được hướng dẫn đem Mình Thánh Chúa cho bà, tôi đã gặp con gái của bà, chị lấy chồng lập nghiệp ở xa, mãi tận vùng biển Vũng Tàu, nghe tin mẹ đau nhiều chị về thăm và chăm sóc tiếp với gia đình đứa em trai và em dâu ở Vị Thanh. Chị giữ đạo Công Giáo, còn gia đình em trai theo đạo Phật.
Bước vào nhà nhìn lên bàn thờ quan sát kỹ giữa các bức ảnh Phật, tôi thấy bức tranh thêu hình Đức Mẹ. Thôi thì Chúa ở khắp mọi nơi, Chúa thấy chúng con đang hướng về Chúa, chúng con đến thăm và đem Chúa đến cho bà đây.
Page 1 of 14