Cho đến khi chúng ta đạt đến cộng đoàn vĩnh cửu với Thiên Chúa thì, hiện tại chúng ta luôn là những khách lữ hành đang tiến về quê trời. Trong hành trình này, thánh Phao-lô đã nhắc nhở: “Mỗi người phải mang lấy gánh nặng của riêng mình.”(Gl 6, 5). Gánh nặng đó là sự ích kỷ và tội lỗi của bản thân, là những nỗi sợ hãi, là thiếu niềm tin, là hy vọng mong manh, là bệnh tật, là những hoài bão bị bóp nghẹt, là giấc mơ tan vỡ...còn nhiều thứ khác, tất cả đều là những gánh nặng của riêng mình.

Isaia đã loan báo về Chúa Giê-su, là Người sẽ mang gánh nặng của ta: “Chính Người đã mang đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ của chúng ta.”(Is 54, 4). Thánh Phao-lô cho biết là, trong thân xác phục sinh vinh hiển, Chúa Giê-su đã nâng đỡ chúng ta trong những cơn gian nan thử thách.(x.2Cr 1, 3-5). Vì vậy thánh nhân cũng đã khích lệ chúng ta: “Anh em hãy mang lấy gánh nặng cho nhau, như vậy là anh em chu toàn luật của Đức Ki-tô.”( Gl 6, 2; x.Ep 4, 2).

Lắng nghe với tình yêu:

Chúng ta không thể mang gánh nặng cho nhau, nếu như mỗi người không sẵn sàng trình bày và lắng nghe chân thành khi chia sẻ gánh nặng của mình cho anh chị em. Chia sẻ cho người khác vấn đề lo âu của mình không hề dễ. Bởi họ ngại một khi chia sẻ có được lắng nghe thực sự không, có được cảm thông và còn được quý mến nữa hay không...? Sự chịu đựng đích thực chỉ bắt đầu khi một người có đủ tình yêu để muốn lắng nghe, và dám dành thời gian để lắng nghe bằng cả con tim. Việc lắng nghe phải là thái độ thường xuyên của con tim trước mỗi thành viên cộng đoàn, nếu như họ dám liều để yêu cầu tôi chia sẻ gánh nặng với họ. Vì tự bộc bạch gánh nặng nghĩa là dám liều lĩnh, vì có thể bị hiểu lầm hoặc không còn được yêu thương nữa. Chỉ có sự quan tâm đích thực như Chúa Ki-tô trong tôi, mới có khả năng làm cho anh chị em của tôi dám liều để chia sẻ.

Trong cộng đoàn, tiếng kêu cứu dường như mất hút vào thinh không, bởi không có ai nhận ra hoặc biết lắng nghe. Tiếng kêu cứu có thể biểu lộ qua sự nóng giận, gây hấn, buồn chán, nụ cười ...Trước vấn đề này chúng ta cần nhìn lại bản thân xem: tôi có quá bận rộn để không còn thời gian lắng nghe; tôi có khuynh hướng xác định vấn đề của người khác trước khi tìm hiểu, vì không muốn mất thời gian...? Quả thực đây không là điều bình thường trong cộng đoàn, nếu như tôi có trái tim nhạy cảm, biết nhận ra những dấu hiệu được tỏ lộ để sẵn sàng lắng nghe những gì người khác lo sợ không dám tỏ lộ, vì e sợ người khác phản đối, cả khi họ phải oằn mình gánh nặng quá sức của mình.

Sự khoan dung:

Với trái tim đầy lòng yêu mến, chúng ta sẽ dễ đón nhận các thành viên khác trong cộng đoàn, đón nhận trọn vẹn con người của họ. Nói cách khác, sự khoan dung Ki-tô giáo là một trong những cách thế hiệu quả nhất để lắng nghe, và mang lấy gánh nặng của nhau. Để thực hiện được điều này chúng ta mặc lấy lòng khoan dung của Đức Ki-tô: “Nguyện xin Thiên Chúa là nguồn kiên nhẫn và an ủi, giúp cho anh em biết đối xử cách nhân hậu với nhau theo gương Đức Giê-su Ki-tô. Nhờ đó, anh em có thể hiệp nhất, hiệp ý để đồng thanh tôn vinh Thiên Chúa Cha là thân phụ của Đức Giê-su Ki-tô Chúa chúng ta.” (Rm 15, 5-6)

Cuộc sống hôm nay khi sự thay đổi diễn ra nhanh chóng, con người có khuynh hướng ủng hộ đường lối không thỏa hiệp. Chúng ta phải công nhận thực tế có nhiều sự tương đồng cũng như những bất đồng; nhưng vẫn có thể hiệp nhất một lòng một trí để dâng lên Thiên Chúa lời tôn vinh. Đôi khi chúng ta thường lầm lẫn giữa hiệp nhất với đồng bộ. Thánh Phao-lô đã nhắc nhở chúng ta: “Người thì cho rằng: ngày này trọng hơn ngày khác; kẻ thì lại nghĩ: ngày nào cũng như nhau. Trong thâm tâm, mỗi người phải có xác tín. Ai để ý đến ngày này ngày nọ, thì làm thế để kính Chúa. Người ăn, thì vì Chúa mà ăn, bởi lẽ họ tạ ơn Thiên Chúa. Còn người không ăn, thì không ăn vì Chúa, họ cũng tạ ơn Thiên Chúa...”(Rm 14, 5-6)

Sự tha thứ:

Đọc lịch sử dân Israel ta thấy họ là dân luôn phản nghịch hay chống đối, nhưng Thiên Chúa luôn trung tín với Giao ước đã chọn (cả với Giáo Hội) và luôn tha thứ. Việc tha thứ này cho thấy Thiên Chúa đang mang gánh nặng của chúng ta. Người không ngừng tái lập Giao ước để qua đó cho chúng ta niềm hy vọng vào ơn cứu độ. Bản chất của Thiên Chúa là yêu thương, nên Người không ngừng mang lấy gánh nặng của những kẻ được Người yêu thương.

“Dù cho ta không trung tín, Người vẫn một lòng trung tín, vì Người không thể nào từ bỏ chính mình.”(2Tm 2, 13). Vì vậy, nhờ việc tuân giữ Lời Chúa, chúng ta mang lấy gánh nặng của nhau như Chúa Giê-su đã dạy: “Thầy nói với anh em là những người đang nghe Thầy đây: Hãy yêu thương kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét anh em, chúc lành cho kẻ nguyền rủa anh em.” (Lc 6, 26-27).

Sự đón nhận:

Không phải cùng một lúc, mọi người đều có cùng niềm tin như nhau. Nếu thiếu sự quan tâm, chúng ta có khuynh hướng khước từ những người yếu kém niềm tin hơn ta. Có người đối với người khác thường tỏ ra dè dặt và thận trọng; trong những trường hợp này chúng ta cần mang lấy gánh nặng của nhau: “Anh em hãy đón nhận người yếu đức tin và đừng tranh luận với họ. Có người tin mình ăn được mọi thứ, có người vì đau yếu chỉ ăn rau. Người ăn đừng khinh rẻ người không ăn, còn kẻ không ăn cũng đừng xét đoán người ăn, vì Thiên Chúa đã đón nhận người ấy.”(Rm 14, 1-3)

Có nhiều gánh nặng không dễ gì nhìn thấy. Vì thế, để có thể chia sẻ gánh nặng với những người ấy, chúng ta cần lắng biết lắng nghe với sự quan tâm của con tim. “Không có chia rẽ trong thân thể, trái lại các bộ phận đề lo lắng cho nhau. Nếu bộ phận nào đau thì mọi bộ phận cùng đau.” (1Cr 12, 25-26).

Sự nâng đỡ:

Nhìn vào trong thế giới (cộng đoàn), ta thấy có khuynh hướng chèn ép những người yếu đuối. Vì vậy hãy hết sức thận trọng để loại trừ lối sống này ra khỏi cộng đoàn. “Thưa anh em, chúng tôi khuyên nhủ anh em: hãy khuyên bảo người vô kỷ luật, khích lệ kẻ nhút nhát, nâng đỡ người yếu đuối và kiên nhẫn với mọi người.”(1Tx 5, 14)

Chỉ khi nào chúng ta nói với mọi người trong anh chị em mình những gì Chúa Giê-su đã nói với chúng ta: “Hãy đến với tôi hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng nề, tôi sẽ cho nghỉ ngơi lại sức.”(Mt 11, 28); lúc đó chúng ta mới hoàn toan trung thành với đời sống cộng đoàn.

 

Vài gợi ý:

1/ Trong hiện tại điều gì là gánh nặng nhất của bạn ? Nếu có, xin cho biết bạn đang cảm thấy thế nào ?

2/ Bạn cảm thấy có người nào trong cộng đoàn đang có gánh nặng cần được giúp đỡ, và bạn đang sẵn sàng chia sẻ với họ ? Hãy đến nói chuyện với người ấy.

3/ bạn có nỗi sợ hãi nào về tương lai của chính mình mà bạn muốn chia sẻ?